Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012
NHẨY TẦU .
Nhìn thấy bức ảnh này mình lại nhớ tới thời niên thiếu , cái thời mà nghịch ngợm làm trên người còn in những cái sẹo nhớ đời . Cái chỗ này trên đường Quan thánh , mình lần đầu tiên nhảy tầu và bị ... xòe tạo nên cái vết sẹo nho nhỏ ở hạ sườn phải . Đến tận bây giờ mỗi khi tắm lại nhìn xuống và nhớ cái bữa ngã xoài xuống mặt đường nhựa , mài cả người trên nền đường nóng hổi . Vâng ! Chỉ vì chả có cái đồng 5 xu mua vé , sợ cái lão bán vé véo tai mà lao xuống .
Thế rồi mang vết sây xát về , mẹ mình xót xa bôi thuốc đỏ ( ngày đó chỉ có mỗi loại thuốc đỏ là hàng đầu tránh nhiễm trùng ) mà mắng :Từ nay cấm không được dao du với mấy đứa hàng phố đua đòi đi chơi lêu lổng nhé ! May mà không bị lăn vào gầm tầu điện đó ! Ôi mẹ có biết đâu , cái tôi tỏ vẻ ta đây của mình nó trỗi dậy , chứ mấy đứa hôm đó đi chơi với mình chả có đứa nào dám lên tầu điện mà không có tiền , chúng còn chạy theo tầu cổ vũ cho mình nữa chứ .Đó là mùa hè khi nghỉ học , bọn trẻ con hàng phố hay rủ nhau lên bách thảo chơi , bắt ve , ăn trộm nhãn .
Bẵng đi vài năm sau, khi chiến tranh xảy ra ở miền Bắc , Hà nội bị ném bom , các trường học phải đóng cửa học sinh phải đi sơ tán ở các vùng quê .Nhà mình thì quê quá gần , chỉ mất 1 hào vé xe điện là từ Bờ hồ vào tận Hà đông quê mẹ mình . Cũng vì chia sẻ gia đình tốn kém thêm mình được cho đi học bằng tầu điện vào Hà đông hàng ngày .Năm đó 1966 học lớp 6 trường Tân triều trong làng Triều khúc- Thanh xuân , mình phải dậy từ 4 giờ sáng đi bộ ra Bờ hồ lên chuyến tầu đầu tiên vào Hà đông học . Bạn bè thì có đứa cũng ở Hà nội vào học nhưng đại đa số là người làng đó , mà toàn những đứa nhảy tầu rất điệu nghệ nhá . Thiếu niên trong làng đó chúng nó nhảy tầu khi mà tay còn cắp 2 cái sọt cùng đòn gánh nữa mới ghê . Chả là làng đó chuyên thu mua lông gà lông vịt nên học nửa buổi còn nửa buổi thì theo tầu ra Hà nội đi khắp các phố mua đem về làng . Còn mấy thằng bạn ngoài Hà nội thì nhà chúng ngay sát đường tầu nên chúng quá quen thuộc cách nhảy tầu thế nào . Có lẽ mình phải tôn thằng Sơn " củi " nhà thằng đó ở Nam đồng làm sư phụ mất . Nó dạy mình cách bám tầu như thế nào , cách chạy theo nhảy lên tay nào bắt thanh vịn lên xuống nhanh nhất có thể , cách nhảy xuống làm sao khỏi bị ngã . Cứ thế từ từ ngày nào cũng đi học nên mình bắt đầu tập nhảy , lúc thì nhảy xuống lúc nhảy lên , lúc tầu chạy chậm hay chạy nhanh mà không bị ngã .
Đến giữa học kì thì mình đã thành thạo rồi , bắt đầu tập cách trốn vé để dư tiền mẹ cho hàng ngày ăn quà . Các ông bán vé bây giờ chả còn nghĩa lí gì nữa , vừa hỏi vé đâu là vút cái bay xuống , kể cả lúc ở trên bậc cao nhất . Mà còn nhảy bổ nữa ( nhảy ngược lại hướng tầu chạy ) cơ chứ , vừa đứng vững là toa thứ 2 vừa đến lại vút lên . Thật là...ngoạn mục !
Thế rồi không biết sao , mẹ mình biết mình hay nhảy tầu trốn vé, thế là mua cho mình vé tháng , mua vé tháng thì giảm 25% nên chỉ còn tiền quà sáng thôi . Mẹ sợ chỉ vì mấy hào lẻ mà thằng con trai út nó nhỡ bị tai nạn thì sao . Năm đó học xong ở Triều khúc , mẹ mình bắt chuyển về trường gần nhà , mà phải đi bộ đi học . Thế là năm sau xin vào học ở Quảng an ( Quảng bá - Từ liêm ) , từ nhà đi bộ cũng khoảng 4,5 km , mất cơ hội nhảy tầu rồi .
Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012
TÚ KỀU .
Ố là là ! Cái câu cửa miệng của thằng đàn em mỗi khi gặp ai là nó thốt lên sự niềm nở thân thiện như thế đấy . Mồm hắn thì thôi rồi , rộng bằng cả ...gang tay chứ chả ít . Được cái nó lại hay cười mới chết chứ , giong nói thì oang oang ra cái vẻ gì cũng biết , gì cũng thích . Tóm lại là gỉ gì gi cái gì cũng ...Ô Kê !
Tú kều là cái tên mà ai cũng phải thừa nhận là nó cao . Cao hơn 1,8 m đấy nhá , bóng rổ , bóng chuyền mà tuyển được nó là mừng húm . Thế nhưng , nó chả có máu thể thao gì , chỉ có mỗi môn ưa và nghiền là bóng ...bầu dục thôi , cứ hít đất thì thôi rồi không có ngán . He he !
Tú kều là người LS , qua thằng em kết nghĩa hay rủ nó về HN chơi , mà nó đi từ LS về HN như cơm bữa , nó đánh hàng TQ về HN là ghé qua mấy anh em nhậu . Mà đã nhậu thì nó chỉ có mà ...ngất . Theo cái thói uống rượu bằng bát thì làm sao địch được với anh em nhà này . Nó đâu có biết rượu HN chí ít cũng gần 40 độ nhá , anh em chỉ vài câu ...ba kích thì thằng nào chả chết .Thế nhưng nó vẫn chơi hết mình , tính nó là vậy .
Có dạo nó đánh hàng về HN nhưng không bán được ngay , thế là ở lại , nó hay qua nhà mình ngủ , hôm đó nó đi với mấy thằng bạn buôn cùng , rượu bét nhè về đến nhà không kịp ...Ôkê thau là nôn thốc nôn tháo , bạn nó trèo được lên giường thì ...dấm đài ướt hết cả nệm . Ôi ! Cái thời đó ,lúc đó chỉ có mẹ mình và 2 đứa nhỏ . Bà cụ dọn dẹp lau chùi nhà cửa xong thì trời vừa sáng . Bạn của con nên bà cũng quí và thông cảm , chỉ sợ bọn nó uống rượu rồi bị cảm thế là xoa vôi , cạo gió cho mấy thằng bợm rượu . Sáng ra tỉnh dậy , nó lại toe toét cười chào Bác, thẩy cho 2 đứa con mình nắm tiền rồi xin phép đi . Khốn khổ , bà già mình lại phải kéo tấm nệm ra sân xối nước giặt , mà cái mùi nước đái của bọn bợm rượu thì biết rồi đấy , có mà ... chó cũng phải bịt mũi .
Thế rồi bẵng đi một thời gian không gặp lại , chắc nó đi buôn lỗ nhiều hơn lãi nên ít xuống HN . mình cũng đi SG làm việc . Bỗng một hôm nghe điện thoại , lại cái tiếng oang oang : Em đây ! em đang ở SG , kì này vào SG là ở lâu đấy , anh đến nhé . Rồi nó cho địa chỉ chỗ gần chợ Cá Q5 . Gặp lại thằng đàn em mình cũng mừng , lại đi nhậu cái đã .Nó giờ trông hoi gầy , không dám uống rượu nữa chỉ bia thôi . Hỏi tửu lượng giờ thế nào để anh chuẩn bị , nó nói : Em nay in ít thôi , trước thì 4 người 1 thùng giờ thì chỉ 2 người 1 thùng thôi .Há há ! cái ít của nó thì có mà sản xuất bia không kịp ấy chứ . Anh em hàn huyên mới biết nó vào SG để đóng cua biển ra HN rồi chuyển lên LS cho chủ . Rồi nó bảo hôm nào làm vài kg cua về nhà nhậu cho đã . Cua thì đối với nó là chuyện nhỏ , thèm ăn thì chỉ việc ra vựa lựa con nào nhiều gạch là xách về thôi , chả là chủ vựa nào cũng sợ nó cả . Nó mà không mua của ai , chỉ cần nhặt lên vài con là con đó duỗi càng ra mà chết .Vựa nào cũng sợ biết nó có cách bấm huyệt cua nên nó xin đểu là bấm bung mà đưa .
Nhậu xong lắm lúc anh em lại lang thang Solo đêm cho vui . Đường SG về đêm thì náo nhiệt ồn ào , được cái nó trêu gái có duyên phết . Em nào nghe nó hỏi thăm thì chỉ có mà khúc khích cười thôi . Không cười sao được khi nó nói nó là bác sĩ tình nguyện trong trương trình phòng chống HIV thành phố , nó lân la trò chuyện hỏi han này nọ y như thật . Đó là những kỉ niệm mà thằng đàn em vào SG những năm 1998 - 2000
Mười năm sau , có lẽ hơn chứ . Hôm đi LS chơi , mình mới gặp lại thằng đàn em ,Nó vẫn thế , tóc đã bạc trắng trên mái tóc hớt cua rồi , anh em vui vui, buồn buồn lại cùng nhau NHẬU .
Tú kều là cái tên mà ai cũng phải thừa nhận là nó cao . Cao hơn 1,8 m đấy nhá , bóng rổ , bóng chuyền mà tuyển được nó là mừng húm . Thế nhưng , nó chả có máu thể thao gì , chỉ có mỗi môn ưa và nghiền là bóng ...bầu dục thôi , cứ hít đất thì thôi rồi không có ngán . He he !
Tú kều là người LS , qua thằng em kết nghĩa hay rủ nó về HN chơi , mà nó đi từ LS về HN như cơm bữa , nó đánh hàng TQ về HN là ghé qua mấy anh em nhậu . Mà đã nhậu thì nó chỉ có mà ...ngất . Theo cái thói uống rượu bằng bát thì làm sao địch được với anh em nhà này . Nó đâu có biết rượu HN chí ít cũng gần 40 độ nhá , anh em chỉ vài câu ...ba kích thì thằng nào chả chết .Thế nhưng nó vẫn chơi hết mình , tính nó là vậy .
Có dạo nó đánh hàng về HN nhưng không bán được ngay , thế là ở lại , nó hay qua nhà mình ngủ , hôm đó nó đi với mấy thằng bạn buôn cùng , rượu bét nhè về đến nhà không kịp ...Ôkê thau là nôn thốc nôn tháo , bạn nó trèo được lên giường thì ...dấm đài ướt hết cả nệm . Ôi ! Cái thời đó ,lúc đó chỉ có mẹ mình và 2 đứa nhỏ . Bà cụ dọn dẹp lau chùi nhà cửa xong thì trời vừa sáng . Bạn của con nên bà cũng quí và thông cảm , chỉ sợ bọn nó uống rượu rồi bị cảm thế là xoa vôi , cạo gió cho mấy thằng bợm rượu . Sáng ra tỉnh dậy , nó lại toe toét cười chào Bác, thẩy cho 2 đứa con mình nắm tiền rồi xin phép đi . Khốn khổ , bà già mình lại phải kéo tấm nệm ra sân xối nước giặt , mà cái mùi nước đái của bọn bợm rượu thì biết rồi đấy , có mà ... chó cũng phải bịt mũi .
Thế rồi bẵng đi một thời gian không gặp lại , chắc nó đi buôn lỗ nhiều hơn lãi nên ít xuống HN . mình cũng đi SG làm việc . Bỗng một hôm nghe điện thoại , lại cái tiếng oang oang : Em đây ! em đang ở SG , kì này vào SG là ở lâu đấy , anh đến nhé . Rồi nó cho địa chỉ chỗ gần chợ Cá Q5 . Gặp lại thằng đàn em mình cũng mừng , lại đi nhậu cái đã .Nó giờ trông hoi gầy , không dám uống rượu nữa chỉ bia thôi . Hỏi tửu lượng giờ thế nào để anh chuẩn bị , nó nói : Em nay in ít thôi , trước thì 4 người 1 thùng giờ thì chỉ 2 người 1 thùng thôi .Há há ! cái ít của nó thì có mà sản xuất bia không kịp ấy chứ . Anh em hàn huyên mới biết nó vào SG để đóng cua biển ra HN rồi chuyển lên LS cho chủ . Rồi nó bảo hôm nào làm vài kg cua về nhà nhậu cho đã . Cua thì đối với nó là chuyện nhỏ , thèm ăn thì chỉ việc ra vựa lựa con nào nhiều gạch là xách về thôi , chả là chủ vựa nào cũng sợ nó cả . Nó mà không mua của ai , chỉ cần nhặt lên vài con là con đó duỗi càng ra mà chết .Vựa nào cũng sợ biết nó có cách bấm huyệt cua nên nó xin đểu là bấm bung mà đưa .
Nhậu xong lắm lúc anh em lại lang thang Solo đêm cho vui . Đường SG về đêm thì náo nhiệt ồn ào , được cái nó trêu gái có duyên phết . Em nào nghe nó hỏi thăm thì chỉ có mà khúc khích cười thôi . Không cười sao được khi nó nói nó là bác sĩ tình nguyện trong trương trình phòng chống HIV thành phố , nó lân la trò chuyện hỏi han này nọ y như thật . Đó là những kỉ niệm mà thằng đàn em vào SG những năm 1998 - 2000
Mười năm sau , có lẽ hơn chứ . Hôm đi LS chơi , mình mới gặp lại thằng đàn em ,Nó vẫn thế , tóc đã bạc trắng trên mái tóc hớt cua rồi , anh em vui vui, buồn buồn lại cùng nhau NHẬU .
Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012
CHÓ MÁ .
Mẹ kiếp ! Lắm lúc ngồi trầm ngâm tự vấn ở cái thời buổi này sao lại lắm kẻ quá quắt vậy . Chả hiểu sao rửng mỡ đổ một đống tiền vào những thú vui quá đáng . Đó là thể hiện đẳng cấp chơi sang , chơi trội ??? đem vật nuôi cảnh vào những chốn xa hoa cho chúng hưởng thụ : Khách sạn 5 sao CHÓ MÈO ! .
Này nhé ! Gía cả thì có niều loại : VIP , trung lưu , bình dân kể cả chó ta cũng nhận thôi thì hầm bà lằng - tuốt tuột miễn là chi đủ tiền .
Thật rùng mình khi lại có cả chỗ chôn chó , mộ chó nữa cơ chứ . Đúng là CHÓ CHẾT !
Lại còn bày đặt mả tổ CHÓ nữa chứ !!! Hết biết với những cách kiếm tiền .
Với những cách này chủ nhân biết khai thác triệt để những kẻ rửng mỡ , lắm tiền .
Rồi tổ chức Đại lễ cầu siêu chó mèo :
Các phần mộ chó đều có thắp nhang cúng lễ như ... NGƯỜI !
Cái khuôn viên cũng tương đối rộng 2 ngàn mét vuông thế mà cũng có khá nhiều ngố dân mang xác chó đến chôn và thiêu .
Họ đến dự lễ cầu siêu cho chó và meo đông lắm , có cả nhà sư đến làm lễ cúng chó , lạy mèo .
Thôi thì đủ cả lệ bộ đồ cúng : Người sao - Chó vậy .
Ngoài sữa cho chó âm xực , còn gửi vàng cho chó có của chi tiêu và để dành lấy vợ hoặc chồng , các ngố chủ chó chết còn cho chó ...hút thuốc nữa cơ chứ . LỊT MỀ cái bọn ....
Vâng ! Chỉ có những bọn khi có chút tiền muốn phô trương hoặc chơi nổi hơn người mới nghĩ ra đủ trò nhằm cũng để ... cầu xin âm hồn chó phò hộ cho mình kiếm được nhiều tiền thôi !
Cái nơi này cũng có khá lâu rồi , chủ nhân của nó cũng nắm bắt được thời thế nên lập ra cái chỗ người hầu hạ chó và chỗ chó chết này .
Riêng ta đây thì đối với động vật thì chỉ là nguồn thức ăn có nhiều chất đạm bổ xung cho sức khỏe con người , động vật chỉ phục vụ cho nhu cầu con người mà thôi .
Nếu ai không ăn thịt chó , thì chó cũng chỉ là vật giúp con người làm ...Vệ sinh . He he he
( Một ngày đọc nhiều tin tức ở vùng lũ lụt miền trung , tức cảnh nhiều thứ chướng mắt quá nên đưa những hình này lên để mọi người so sánh giữa những người khốn khó và những người vung tiền vào chỗ này )
Này nhé ! Gía cả thì có niều loại : VIP , trung lưu , bình dân kể cả chó ta cũng nhận thôi thì hầm bà lằng - tuốt tuột miễn là chi đủ tiền .
Thật rùng mình khi lại có cả chỗ chôn chó , mộ chó nữa cơ chứ . Đúng là CHÓ CHẾT !
Lại còn bày đặt mả tổ CHÓ nữa chứ !!! Hết biết với những cách kiếm tiền .
Với những cách này chủ nhân biết khai thác triệt để những kẻ rửng mỡ , lắm tiền .
Rồi tổ chức Đại lễ cầu siêu chó mèo :
Các phần mộ chó đều có thắp nhang cúng lễ như ... NGƯỜI !
Cái khuôn viên cũng tương đối rộng 2 ngàn mét vuông thế mà cũng có khá nhiều ngố dân mang xác chó đến chôn và thiêu .
Họ đến dự lễ cầu siêu cho chó và meo đông lắm , có cả nhà sư đến làm lễ cúng chó , lạy mèo .
Thôi thì đủ cả lệ bộ đồ cúng : Người sao - Chó vậy .
Ngoài sữa cho chó âm xực , còn gửi vàng cho chó có của chi tiêu và để dành lấy vợ hoặc chồng , các ngố chủ chó chết còn cho chó ...hút thuốc nữa cơ chứ . LỊT MỀ cái bọn ....
Vâng ! Chỉ có những bọn khi có chút tiền muốn phô trương hoặc chơi nổi hơn người mới nghĩ ra đủ trò nhằm cũng để ... cầu xin âm hồn chó phò hộ cho mình kiếm được nhiều tiền thôi !
Cái nơi này cũng có khá lâu rồi , chủ nhân của nó cũng nắm bắt được thời thế nên lập ra cái chỗ người hầu hạ chó và chỗ chó chết này .
Riêng ta đây thì đối với động vật thì chỉ là nguồn thức ăn có nhiều chất đạm bổ xung cho sức khỏe con người , động vật chỉ phục vụ cho nhu cầu con người mà thôi .
Nếu ai không ăn thịt chó , thì chó cũng chỉ là vật giúp con người làm ...Vệ sinh . He he he
( Một ngày đọc nhiều tin tức ở vùng lũ lụt miền trung , tức cảnh nhiều thứ chướng mắt quá nên đưa những hình này lên để mọi người so sánh giữa những người khốn khó và những người vung tiền vào chỗ này )
Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012
Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012
CHỬI MÃI .
Hắn vẫn thế , cứ chửi tuy biết chửi chả ai nghe thấy nhưng cứ chửi cho hả cái lòng . Hắn chửi không phải như tay Chí phèo chửi làng Vũ đại , mà hắn chửi cái bản thân hắn , cuộc đời hắn .Ở cái thập niên 80 - 90 này thì không riêng gì hắn , còn khối cuộc đời còn đáng bị chửi hơn ấy chứ . Nhưng thôi ! Mặc mẹ đời , cái số nó phải như vậy âu cũng là trời định thôi . Quên đi , quên hết đi , quên tất tật đi .Nhưng làm sao quên được đây ??? Chỉ có rượu làm ta say sưa , để vùi đầu vào ngủ khi uống say mềm . Mồm uống núi lở , tiền kiếm cạn kiệt , vợ hắn chán chường bỏ mặc hắn với hai đứa con thơ ra đi không một lời . Ôi ! Thế là hết tất tần tật . Mẹ hắn chỉ biết thở dài ôm hai đứa cháu nội bé bỏng chăm lo đỡ cho hắn . Làm gì để có tiền ? ở cái thời buổi thất nghiệp như rươi ,nhan nhản người các tỉnh đổ về Hà nội kiếm ăn . Ngoài rượu ra hắn lại còn có thú đam mê sổ xố nữa chứ . Ừ cứ mơ đi , trăm bó đuốc cũng phải vớ được ếch chứ . Nhưng cái số hắn đâu có được đổi đời ngay đâu , đến đánh bài , hắn cũng toàn thua nhiều chứ được có mà họa hoằm lắm mới được . Thế nhưng hắn cứ lao vào , có những lần hắn đi suốt đêm , chả còn nghĩ đến 3 bà cháu ở nhà . Mẹ hắn chỉ biết khóc . Bữa cơm ngày càng đạm bạc với đồng lương hưu ít ỏi của bà.
Sau cái lần hắn say về nhà , nhìn thấy mâm cơm 3 bà cháu ăn , hắn gầm lên : Tiền tiền tiền ! Rầm ! Chai rượu đang cầm trên tay hắn phang mạnh vào góc tủ , mảnh chai tung tóe trên nhà . Hai đứa con mặt xám ngoét chạy lại ôm chặt lấy bà , đứa lớn dẫm phải mảnh chai máu chảy lênh láng . Nhìn thấy con máu chảy , hắn chợt tỉnh ôm lấy con ân hận , lần đầu tiên trong đời hắn khóc. Hắn đã làm cho con cái khổ sở thiếu thốn đủ thứ . Suốt đêm hôm đó hắn ngồi trong bóng đêm nghiền ngẫm : Phải có tiền hàng ngày lo cho bữa ăn của con có miếng thịt miếng cá chứ.
Sáng hôm sau hắn thủ thỉ với mẹ :
- Mẹ nói hộ con ,cái bà mà con phải gán cái tủ đựng quần áo trả nợ cho bà ấy ,khi vợ con bỏ đi mà thiếu của bà ấy ít tiền . Con vay chắc bà ấy không cho vay nữa đâu .
Vay được vài trăm , hắn mua ngay chiếc xích - lô đạp . Thế là bắt đầu một ngày hắn lao động thực thụ , bán mồ hôi để kiếm sống .Lần đầu tiên hắn đạp dạo quanh phố kiếm khách , từ 6 giờ sáng đến trưa hắn đã kiếm đủ tiên chợ cho cả nhà . Hắn thấy kiếm tiền bằng chính mồ hôi công sức của mình nó thấm thía làm sao , nhưng đổi lại , 2 đầu gối chân của hắn sưng vù vì chưa quen . Mẹ hắn chỉ khóc vì thương con . Đau thì đau hắn vẫn cố đạp , các con hắn phải có miếng ăn tương đối ở cái thời mà ai cũng khó khăn này .
Cũng may , bạn bè hắn ở ngoài ga Hàng cỏ cũng nhiều nên rủ hắn ra làm chung .Hắn cũng đỡ phải đạp xe lang thang nữa . Hắn ra ngoài ga làm thì cũng khá , nhưng phải tội là đi suốt , kể cả đêm hôm . Hắn phó mặc cho mẹ hắn trông nom hai đứa con , ngày chỉ có mấy tiếng rảnh rỗi là về nhà vui cùng các con thôi . Thấy các con phải xem tivi nhờ nhà hàng xóm , hắn cũng cố mua cho bằng được ti vi dù phải trả cả thời gian dài đổ mồ hôi sôi nước mắt .Các con đến tuổi đi học , ngày càng khó khăn khi cuộc sống phải chịu cảnh gạo châu củi quế , hắn càng lì lợm kiếm tiền . Chặt chém không thương tiếc khách , hội của hắn luôn luôn ép giá vận chuyển của thương lái , khống chế toàn bộ hàng hóa ngoài ga nhằm thu lợi cao nhất . Đổ máu có , giành giật nhau hàng hóa bằng bất kì giá nào .Hắn cũng phải lao vào cũng vì miếng cơm manh áo .Sau những lần như thế hắn bắt đầu dành dụm tiền , nhằm làm vốn sau này chuyển sang làm việc khác chứ với cái đà này có khi đâm chém nhau thì vào tù lúc nào không biết . Mà vào tù thì hai đứa con ngoài đời ra sao ? Hắn sợ tù .
Hắn lại mua được cái xe đạp cho con , hai đứa thích lắm . Chiều chiều đi làm về mệt nhưng hắn vẫn cố chạy theo con cho chúng tập đi xe . Thật hạnh phúc khi thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trẻ thơ .
Mẹ hắn bây giờ đỡ lo tiền cơm gạo rồi ,vui vì hắn không uống rượu nữa , nhưng bà lo cho hắn khi biết bạn hắn có đứa bị đâm , bị chém nằm viện . Bà chỉ khuyên nhủ hắn làm gì cũng phải có nhân đức ,đừng vì đồng tiền mà sống táng tận lương tâm , cho con cháu sau này nó được nhờ .
Bẵng đi một thời gian , không thấy hắn làm ở ngoài ga nữa . Dò hỏi mãi thì ra hắn đi theo một cô bé gần nhà . Mà cô bé này là dân buôn đường dài Hà nội - Sài gòn . Bỏ chồng lẳng lơ với hắn vì hắn chuyên làm hàng tránh thuế cho cô ta ngoài ga .Thế là hắn bỏ hết vốn liếng dành dụm bấy lâu nay cùng cô ta vào nam ra bắc đi buôn .Lại đằng đẵng hàng tuần liền mới về nhà thăm con , hắn cứ đi miết .
Mẹ hắn chỉ ngồi ở nhà cầu trời khấn Phật cầu mong cho hắn đi đến nơi về đến chốn làm sao để nuôi nấng hai đứa con hắn nên người .
Nhưng cuộc đời đâu phải như mặt hồ phẳng lặng mãi , nó phải gợn sóng chứ . Nó không có sóng thì đâu phải đời người , như một lời của bài hát : Cuộc đời đẹp tựa như tranh , nhưng tranh suông có như theo lòng muốn . Hắn lại tay trắng . Đúng là 5 đấm không bằng một đạp , hắn lại bị mất hết hàng hóa dọc đường , họ tịch thu trắng không có phạt gì cả . Chia tay luôn với cô bồ sắc xảo , hắn lại ôm hận . Hắn lại chửi , chửi ,chửi đời . Có lẽ hắn CHỬI , CHỬI NỮA , CHỬI MÃI !
Sau cái lần hắn say về nhà , nhìn thấy mâm cơm 3 bà cháu ăn , hắn gầm lên : Tiền tiền tiền ! Rầm ! Chai rượu đang cầm trên tay hắn phang mạnh vào góc tủ , mảnh chai tung tóe trên nhà . Hai đứa con mặt xám ngoét chạy lại ôm chặt lấy bà , đứa lớn dẫm phải mảnh chai máu chảy lênh láng . Nhìn thấy con máu chảy , hắn chợt tỉnh ôm lấy con ân hận , lần đầu tiên trong đời hắn khóc. Hắn đã làm cho con cái khổ sở thiếu thốn đủ thứ . Suốt đêm hôm đó hắn ngồi trong bóng đêm nghiền ngẫm : Phải có tiền hàng ngày lo cho bữa ăn của con có miếng thịt miếng cá chứ.
Sáng hôm sau hắn thủ thỉ với mẹ :
- Mẹ nói hộ con ,cái bà mà con phải gán cái tủ đựng quần áo trả nợ cho bà ấy ,khi vợ con bỏ đi mà thiếu của bà ấy ít tiền . Con vay chắc bà ấy không cho vay nữa đâu .
Vay được vài trăm , hắn mua ngay chiếc xích - lô đạp . Thế là bắt đầu một ngày hắn lao động thực thụ , bán mồ hôi để kiếm sống .Lần đầu tiên hắn đạp dạo quanh phố kiếm khách , từ 6 giờ sáng đến trưa hắn đã kiếm đủ tiên chợ cho cả nhà . Hắn thấy kiếm tiền bằng chính mồ hôi công sức của mình nó thấm thía làm sao , nhưng đổi lại , 2 đầu gối chân của hắn sưng vù vì chưa quen . Mẹ hắn chỉ khóc vì thương con . Đau thì đau hắn vẫn cố đạp , các con hắn phải có miếng ăn tương đối ở cái thời mà ai cũng khó khăn này .
Cũng may , bạn bè hắn ở ngoài ga Hàng cỏ cũng nhiều nên rủ hắn ra làm chung .Hắn cũng đỡ phải đạp xe lang thang nữa . Hắn ra ngoài ga làm thì cũng khá , nhưng phải tội là đi suốt , kể cả đêm hôm . Hắn phó mặc cho mẹ hắn trông nom hai đứa con , ngày chỉ có mấy tiếng rảnh rỗi là về nhà vui cùng các con thôi . Thấy các con phải xem tivi nhờ nhà hàng xóm , hắn cũng cố mua cho bằng được ti vi dù phải trả cả thời gian dài đổ mồ hôi sôi nước mắt .Các con đến tuổi đi học , ngày càng khó khăn khi cuộc sống phải chịu cảnh gạo châu củi quế , hắn càng lì lợm kiếm tiền . Chặt chém không thương tiếc khách , hội của hắn luôn luôn ép giá vận chuyển của thương lái , khống chế toàn bộ hàng hóa ngoài ga nhằm thu lợi cao nhất . Đổ máu có , giành giật nhau hàng hóa bằng bất kì giá nào .Hắn cũng phải lao vào cũng vì miếng cơm manh áo .Sau những lần như thế hắn bắt đầu dành dụm tiền , nhằm làm vốn sau này chuyển sang làm việc khác chứ với cái đà này có khi đâm chém nhau thì vào tù lúc nào không biết . Mà vào tù thì hai đứa con ngoài đời ra sao ? Hắn sợ tù .
Hắn lại mua được cái xe đạp cho con , hai đứa thích lắm . Chiều chiều đi làm về mệt nhưng hắn vẫn cố chạy theo con cho chúng tập đi xe . Thật hạnh phúc khi thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt trẻ thơ .
Mẹ hắn bây giờ đỡ lo tiền cơm gạo rồi ,vui vì hắn không uống rượu nữa , nhưng bà lo cho hắn khi biết bạn hắn có đứa bị đâm , bị chém nằm viện . Bà chỉ khuyên nhủ hắn làm gì cũng phải có nhân đức ,đừng vì đồng tiền mà sống táng tận lương tâm , cho con cháu sau này nó được nhờ .
Bẵng đi một thời gian , không thấy hắn làm ở ngoài ga nữa . Dò hỏi mãi thì ra hắn đi theo một cô bé gần nhà . Mà cô bé này là dân buôn đường dài Hà nội - Sài gòn . Bỏ chồng lẳng lơ với hắn vì hắn chuyên làm hàng tránh thuế cho cô ta ngoài ga .Thế là hắn bỏ hết vốn liếng dành dụm bấy lâu nay cùng cô ta vào nam ra bắc đi buôn .Lại đằng đẵng hàng tuần liền mới về nhà thăm con , hắn cứ đi miết .
Mẹ hắn chỉ ngồi ở nhà cầu trời khấn Phật cầu mong cho hắn đi đến nơi về đến chốn làm sao để nuôi nấng hai đứa con hắn nên người .
Nhưng cuộc đời đâu phải như mặt hồ phẳng lặng mãi , nó phải gợn sóng chứ . Nó không có sóng thì đâu phải đời người , như một lời của bài hát : Cuộc đời đẹp tựa như tranh , nhưng tranh suông có như theo lòng muốn . Hắn lại tay trắng . Đúng là 5 đấm không bằng một đạp , hắn lại bị mất hết hàng hóa dọc đường , họ tịch thu trắng không có phạt gì cả . Chia tay luôn với cô bồ sắc xảo , hắn lại ôm hận . Hắn lại chửi , chửi ,chửi đời . Có lẽ hắn CHỬI , CHỬI NỮA , CHỬI MÃI !
Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012
NGÀY GIỖ BÀ NỘI
Năm Mậu thân 1968 ngày này Bà đã ra đi vào thế giới vĩnh hằng . Cái ngày mà chúng cháu mất Bà khi tuổi đời hãy còn trẻ con . Thế là từ đây gánh nặng của Mẹ lại nặng thêm để nuôi ba anh em côi cút cha , bởi vì khi lúc Bà còn sống , Bà là người quán xuyến mọi sinh hoạt chi tiêu trong gia đình . Mất Bà mọi nỗ lực của Mẹ nuôi ba anh em ăn học gần như không thể trong cái thời chiến tranh và bao cấp này . Anh lớn phải bỏ học năm sau để đi làm phụ giúp Mẹ .Mẹ phải tất tả bươm trải qua ngày .
Ôi những năm đó lại hiện về trong kí ức , giờ đây khi đến ngày giỗ Bà nội , các cháu lại tưởng nhớ đến bà , Bà đã dạy dỗ từng lời nói , cử chỉ để các cháu nên người khi các cháu không còn cha . Bà nội ơi ! Các cháu dù ở xa , nhưng tâm chúng cháu vẫn còn nhớ như in lúc còn sống Bà hay ăn món gì , hay mua gì cho chúng cháu ăn . Mấy nén hương khấn Bà ,Bà sống khôn chết thiêng Bà phù hộ cho con , cho cháu , cho chắt bà được mạnh khỏe , được an khang thịnh vượng , dòng giõi họ Đinh ngày một phát triển thịnh vượng .
Ôi những năm đó lại hiện về trong kí ức , giờ đây khi đến ngày giỗ Bà nội , các cháu lại tưởng nhớ đến bà , Bà đã dạy dỗ từng lời nói , cử chỉ để các cháu nên người khi các cháu không còn cha . Bà nội ơi ! Các cháu dù ở xa , nhưng tâm chúng cháu vẫn còn nhớ như in lúc còn sống Bà hay ăn món gì , hay mua gì cho chúng cháu ăn . Mấy nén hương khấn Bà ,Bà sống khôn chết thiêng Bà phù hộ cho con , cho cháu , cho chắt bà được mạnh khỏe , được an khang thịnh vượng , dòng giõi họ Đinh ngày một phát triển thịnh vượng .
Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012
Tết Đoan ngọ - Nhớ những món nguời Mẹ làm .
Đó là ruợu nếp ( cơm ruợu ) mà ngày truớc cứ mỗi khi vào dịp tết Đoan ngọ 5 /5 mẹ lại cặm cụi ủ một rá cho cả nhà và hàng xóm cùng ăn .
Vâng ! Khi thì cụ làm bằng gạo cẩm , khi thì gạo nếp cái xay vẫn còn lớp áo cám ( còn gọi là gạo lức ) . Gạo nấu như thổi xôi rồi dỡ ra để nguội , trộn với men ruợu rồi ủ lại . Ôi ! Món gì Mẹ nấu cũng ngon lắm , nhớ lại thấy vẫn thèm .
Ngoài cơm ruợu ra không thể thiếu mấy món bánh gio trộn với mật mía . tuyệt vời !
Nhớ quá đi những gì mà nguời mẹ đã làm cho mình ăn .
Trên cả tuyệt vời . Mẹ ơi giờ mẹ đã khuất núi , thế hệ trẻ ngày nay đâu còn những công thức làm món ăn ngon truyền thống ngày xưa nữa . Càng đến ngày này càng nhớ Mẹ .
Vâng ! Khi thì cụ làm bằng gạo cẩm , khi thì gạo nếp cái xay vẫn còn lớp áo cám ( còn gọi là gạo lức ) . Gạo nấu như thổi xôi rồi dỡ ra để nguội , trộn với men ruợu rồi ủ lại . Ôi ! Món gì Mẹ nấu cũng ngon lắm , nhớ lại thấy vẫn thèm .
Ngoài cơm ruợu ra không thể thiếu mấy món bánh gio trộn với mật mía . tuyệt vời !
Nhớ quá đi những gì mà nguời mẹ đã làm cho mình ăn .
Trên cả tuyệt vời . Mẹ ơi giờ mẹ đã khuất núi , thế hệ trẻ ngày nay đâu còn những công thức làm món ăn ngon truyền thống ngày xưa nữa . Càng đến ngày này càng nhớ Mẹ .
Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012
Vào cửa Cha ra cửa Mẹ .
Mùa xuân 2012 được đi tham quan thắng cảnh Đầm đa :
Phải công nhận có đi nhiều nơi thì mới biết có rất nhiều thắng cảnh hang động của VN ta mỗi nơi một vẻ đẹp
Từng đoàn người nối đuôi nhau trèo lên núi rất nhộn nhịp .
Phải công nhận có đi nhiều nơi thì mới biết có rất nhiều thắng cảnh hang động của VN ta mỗi nơi một vẻ đẹp
Từng đoàn người nối đuôi nhau trèo lên núi rất nhộn nhịp .
Đầu năm đi lễ các nơi cũng chỉ nguyện cầu cho con cho cháu được an cư lạc nghiệp , làm ăn phát tài mạnh khỏe là mừng lắm rồi .Mong sao Trời Phật chứng giám cho tấm lòng mình .
Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012
Người Hanoi & Lòng tin .
Mùa xuân về có dịp đi ra các vùng ngoại thành ngoài HN thấy những đổi thay ngoài sức tưởng tượng .Người người đua nhau đi lễ hội ,thờ cúng , rất chi là tốn kém tiền của . Họ tin ở những gì ?Phải chăng bây giờ khấm khá thì lại sính lễ nghĩa ?Hay họ đi lễ lạt để quên đi những nỗi niềm u uất , lo toan ?
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)



















