Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011
Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011
Cứ phải Hán -Việt ư ???
Nhà thơ Xuân Diệu đã viết cảm xúc của mình gắn bó với cái tên đường từ xa xưa đã mang lại cái dấu ấn khó phai của người Hanoi :
Nhà tôi 24 Cột cờ .
Ai yêu thì ghé , hững hờ thì qua !
Thế đấy , kể cả sau ngày giải phóng thủ đô , phố cột cờ đổi thành đường Điên biên thì nhiều người dân cũ vẫn cứ gọi là phố cột cờ bởi vì nó đã ăn sâu vào tâm khảm người Hanoi cổ rồi .
Thế mà bây giờ lại mang theo tiếng Hán -Việt , dù biết rằng cũng chả sai gì , nhưng cái gì nó nghe quen quen mà dản dị thì việc gì phải gọi cho đúng từ Hán chứ ngay một số từ Hán nhiều người còn nhầm lẫn lắm , nhất là lứa tuổi trẻ bây giờ .
Xin hãy trả lại tên xưa nghe mà thân thương hơn nhiều .
Nhà tôi 24 Cột cờ .
Ai yêu thì ghé , hững hờ thì qua !
Thế đấy , kể cả sau ngày giải phóng thủ đô , phố cột cờ đổi thành đường Điên biên thì nhiều người dân cũ vẫn cứ gọi là phố cột cờ bởi vì nó đã ăn sâu vào tâm khảm người Hanoi cổ rồi .
Thế mà bây giờ lại mang theo tiếng Hán -Việt , dù biết rằng cũng chả sai gì , nhưng cái gì nó nghe quen quen mà dản dị thì việc gì phải gọi cho đúng từ Hán chứ ngay một số từ Hán nhiều người còn nhầm lẫn lắm , nhất là lứa tuổi trẻ bây giờ .
Xin hãy trả lại tên xưa nghe mà thân thương hơn nhiều .
Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011
Vùng sâu vùng xa về Hanoi .
Cứ mỗi lần ra Hà nội chơi , bạn bè đều nói : Thằng này ở vùng sâu vùng xa đến chơi , nó được ưu tiên ...chỉ ngồi nhậu thôi không cho nó trả tiền . Ôi cái tiếng vùng sâu vùng xa nghe nó hẻo lánh quá , nó nghèo quá , nó lạc hậu lắm . Thật tội nghiệp cái thân tôi , anh em chơi với nhau bao năm trời thì gặp nhau là quí , chứ suy tính tiền nong gì .Có lần mình tủi thân dành trả bị thằng bạn học từ 1968 nó nói : Cái này là phải xét lại nhá , ở Hanoi bi giờ không có cái vụ tranh dành làm chủ ...chi đâu ,ngồi im cho tao nhờ . Hết biết .
Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011
Trung thu nhớ mẹ .
Mùa trung thu đến ta lại hồi tưởng những ngày thơ ấu của một thời mà các món đồ chơi bày ở phố Hàng mã làm ta thèm thuồng đứng nhìn , xem và... nuốt nước miếng . Phải , đúng như vậy vì hồi đó Mẹ vẫn còn ngheo , khó khăn nuôi nấng 3 anh em ăn học .
Có lẽ cái năm đó cũng cách đây phải 50 năm rồi , mẹ mua cho 2 anh em trai một món đồ chơi thuộc vào hàng ...xa xỉ nhất phố hồi đó : Chiếc tầu thủy . Chiếc tầu thủy này bơi được nó được làm bằng sắt tây mỏng của các loại vỏ hộp tận dụng do các người thợ thủ công cắt hàn tạo nên .Mấy đồng tiền hồi đó giá trị lắm khi mà giao dịch mua bán vẫn chỉ là hào , xu thôi . Qủa thực mẹ rất thương con nên cũng bỏ ra để 2 con có món đồ chơi vui trung thu . Mình lúc đó chỉ biết theo anh trai xem anh bày cách để chiếc tầu thủy chạy được trong cái chậu nước to đùng mà thôi . Từ cái hộp đựng dầu hỏa được đốt cháy nó làm cho nước trong cái ngăn chứa nước sôi lên và hơi nước bốc ra theo đường ống chạy chìm nửa dưới chiếc tầu tạo nên lực đẩy , thế là chiếc tầu thủy cứ xình xịc đi . Mình thích quá , Ôi mẹ quả là tuyệt vời . Món đồ chơi được 2 anh em quí lắm ,chỉ có buổi tối mới đem ra ngoài hè cho chạy thôi .
Những năm đó trời cũng hay mưa , mà mỗi lần mưa là cái phố mình lại ngập nước . Hôm đó sau khi mưa một trận lớn , phố xá ngập trên cả đầu gối , mình đem tầu thủy ra và cho chạy trên phố . Còn gì vui hơn là tầu chạy trên mặt nước rộng rãi , nó cứ xình xịc lao đi , mải miết vui với món đồ thì bỗng mẹ gọi và cấm không cho chơi ở dưới nước ngập nữa .Còn bắt phải rửa chân lại .Thì ra nước mưa ngập đường phố đó chả sạch sẽ gì , bao nhiêu chất thải cống rãnh , rác rưởi , cả những bẩn thỉu từ trong các nhà theo nước mưa chảy ra , nên mẹ cấm không được chơi đùa trong lúc nước mưa ngập như thế .
Thấm thoát thế mà đã hơn 50 năm rồi , Hanoi bây giờ rộng rãi , đông đúc hơn . Nhưng mưa thì vẫn còn ngập , mà ngập thì nhiều chỗ hơn trước . Không biết trẻ con bây giờ có còn chơi cái loại tầu thủy đó không ? có còn chơi đùa dưới làn nước bẩn ngập không , chắc vẫn thế , những cái gì nó đã là đồ chơi truyền thống thì nó phải tồn tại mãi mãi chứ .
Có lẽ cái năm đó cũng cách đây phải 50 năm rồi , mẹ mua cho 2 anh em trai một món đồ chơi thuộc vào hàng ...xa xỉ nhất phố hồi đó : Chiếc tầu thủy . Chiếc tầu thủy này bơi được nó được làm bằng sắt tây mỏng của các loại vỏ hộp tận dụng do các người thợ thủ công cắt hàn tạo nên .Mấy đồng tiền hồi đó giá trị lắm khi mà giao dịch mua bán vẫn chỉ là hào , xu thôi . Qủa thực mẹ rất thương con nên cũng bỏ ra để 2 con có món đồ chơi vui trung thu . Mình lúc đó chỉ biết theo anh trai xem anh bày cách để chiếc tầu thủy chạy được trong cái chậu nước to đùng mà thôi . Từ cái hộp đựng dầu hỏa được đốt cháy nó làm cho nước trong cái ngăn chứa nước sôi lên và hơi nước bốc ra theo đường ống chạy chìm nửa dưới chiếc tầu tạo nên lực đẩy , thế là chiếc tầu thủy cứ xình xịc đi . Mình thích quá , Ôi mẹ quả là tuyệt vời . Món đồ chơi được 2 anh em quí lắm ,chỉ có buổi tối mới đem ra ngoài hè cho chạy thôi .
Những năm đó trời cũng hay mưa , mà mỗi lần mưa là cái phố mình lại ngập nước . Hôm đó sau khi mưa một trận lớn , phố xá ngập trên cả đầu gối , mình đem tầu thủy ra và cho chạy trên phố . Còn gì vui hơn là tầu chạy trên mặt nước rộng rãi , nó cứ xình xịc lao đi , mải miết vui với món đồ thì bỗng mẹ gọi và cấm không cho chơi ở dưới nước ngập nữa .Còn bắt phải rửa chân lại .Thì ra nước mưa ngập đường phố đó chả sạch sẽ gì , bao nhiêu chất thải cống rãnh , rác rưởi , cả những bẩn thỉu từ trong các nhà theo nước mưa chảy ra , nên mẹ cấm không được chơi đùa trong lúc nước mưa ngập như thế .
Thấm thoát thế mà đã hơn 50 năm rồi , Hanoi bây giờ rộng rãi , đông đúc hơn . Nhưng mưa thì vẫn còn ngập , mà ngập thì nhiều chỗ hơn trước . Không biết trẻ con bây giờ có còn chơi cái loại tầu thủy đó không ? có còn chơi đùa dưới làn nước bẩn ngập không , chắc vẫn thế , những cái gì nó đã là đồ chơi truyền thống thì nó phải tồn tại mãi mãi chứ .
Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011
Đào hoa không bằng Đào mỏ .
Nhắc đến thằng này cũng là bạn , nhưng thuộc dạng không thân thiết lắm , nó vào hàng ...cao thủ trong cái chuyện : Tiền hơn Tình . Nó tên là L . nhà ở Bạch mai . Cũng do mấy thằng bạn giới thiệu qua những lần đi uông cà phê thôi .Cái ấn tượng ở đây là : Hào hoa phong nhã , đi xe đẹp ( hồi đó có xe đạp Pơ- giô ) , áo sơ -mi trắng muốt , túi áo lúc nào cũng có một xấp tiền 10 đồng đỏ in hiện qua lớp vải túi .quần simily là phẳng , ly quần sắc như dao cạo . Đầu tóc chải Bizangtin láng coong .
Thế nhưng tay L. này thì.... thôi rồi , hắn suốt ngày lượn lờ tìm đối tượng gái tầm tầm thôi ,không cần đẹp nhưng phải có tiền buôn bán ở chợ, hoặc làm ở nghành ăn uống , thương nghiệp thì lân la làm quen , gạ gẫm những lời tán tỉnh cưa bằng được thì thôi, nhằm cốc các nàng nhẹ dạ tin vào những lời đường mật đó . Phải công nhận nó cũng vào hàng cao thủ giỏi tán gái . Qua các câu chuyện bên ly cà phê nó hay hỏi đám bạn nhờ vả giúp đỡ giới thiệu cho cô này cô nọ mà các bạn biết cho nó vì nó đang " cô đơn " . Không ít mấy bạn mình mắc lỡm với nó và sau này còn bị mấy cô mắng te tua vì bị nó : Tà lưa .
Những câu chuyện về tay L. này thì mình nhớ mãi không quên . Có một lần tối hôm đó nó lên nhà mình rủ đi uống nước , ra P.B.C uống sen dừa ,sẵn có thêm bạn mình nó cũng mời luôn , 3 thằng ngồi uống nước tào lao chi khươn một lúc , quán bắt đầu đông đông dần , bỗng nó đứng lên lại gần cô chủ quán tay cầm một xấp tiền đang đứng gần đó :
- Em ! cho anh xin lại tiền thừa .
Cô chủ quán hơi ngỡ ngàng bối rối :
- Ồ ! Anh đưa em tiền rồi à , mà anh đưa em bao nhiêu nhỉ ?
- Anh đưa em tờ 10 đồng đỏ lúc nãy đấy , vừa nói nó vừa rút trên áo ngực ra 1 xấp tờ 10 đồng . Anh không có tiền lẻ mà .
Cô chủ quán phân vân nghĩ mình không nhớ ,và nhìn thấy anh ta cũng sáng sủa , chả lẽ . Quán đang đông khách nên cũng chẳng thể bình tâm mà nhớ được nên tính tiền cho nó . Tiền nước hết 4 đồng rưỡi , trả lại 5 đồng rưỡi cho nó .
Mình và tay bạn đi cùng mặt cứ tái đi , mắt thì trợn lên vì quá bất ngờ và ngạc nhiên . Mẹ kiếp ! Rủ mình đi uống nước kiểu này thì có ngày cả bọn ăn ghế vào đầu ấy chớ .
Cái tính thằng này nó bẩn bựa lắm , sau này anh em bạn bè đều xa lánh nó , nhưng nó cứ nhăn nhở bám theo ,ngày thứ bảy chủ nhật biết mấy anh em bạn bè hay tụ tập cà phê , bia bọt , nó tìm bằng được ở những quán quen rồi sà vào góp chuyện , hòng gỡ gạc chứ chả bao giờ nó xì tiền ra đâu .
Bẵng đi một thời gian , hôm mình ở SG ra gặp nó trên tầu , nó ngồi cùng khoang với một bà là vợ 1 sĩ quan VNCH đang cải tạo ở miền bắc (bà này quen bà mẹ vợ mình ) thế mà chả biết nó nói chuyện như thế nào mà
bà đó đi theo nó như hình với bóng ,xuống tầu nó còn nháy mắt ra vẻ thích thú lắm . Mịa cha thằng này , hết võ rồi giờ lái máy bay bà già .Chắc chắn bà ta chì chài là đi toi hết .
Rồi thời gian sau mình lấy vợ lại gặp nó ngồi chồm hỗm ngay cửa nhà vợ , tán tỉnh bà chị họ của vợ đang bán hàng ăn ở cửa nhà . Nó giật mình chào hỏi :
-Lâu lắm mới gặp , khỏe không ? sao lại vào đây ?
- Tao vẫn khỏe , đây là nhà bà xã , ủa mày quen chị ấy à ? Chị ấy là chị họ của bà xã .
- Ừ , tao mới quen , đang hỏi thăm tình hình gia đình . À này H. tao xin mày đừng có nói gì về tao trước kia với chị vợ mày nhé . Hôm nào đi uống bia , vụ này tao còn nhờ vả mày nhiều .
Khổ thân người chị họ bà xã ,người thì tầm tầm thôi nhưng thuộc diện ...hơi bị ế . Ngoài 30 rồi mà chưa có ai ngó đến mà cũng chịu khó lắm , làm ra tiền tích cóp cũng vào loại khá chứ .
Nghe thằng bạn rủ đi uống bia , mình xin vái nó cả nón ,nó mà bỏ tiền ra đãi mình ,mình chết liền . Thôi thì mặc xác nó , nó mà quen được chị ấy thì như vớ phải cóc vàng .
Thế nhưng sau này như thế nào mình không còn gặp nó nữa , hỏi thăm các bạn ngoài đó thì nó cũng tàn tạ nhiều , có lẽ nó hết chỗ dụng võ rồi chăng .
Thế nhưng tay L. này thì.... thôi rồi , hắn suốt ngày lượn lờ tìm đối tượng gái tầm tầm thôi ,không cần đẹp nhưng phải có tiền buôn bán ở chợ, hoặc làm ở nghành ăn uống , thương nghiệp thì lân la làm quen , gạ gẫm những lời tán tỉnh cưa bằng được thì thôi, nhằm cốc các nàng nhẹ dạ tin vào những lời đường mật đó . Phải công nhận nó cũng vào hàng cao thủ giỏi tán gái . Qua các câu chuyện bên ly cà phê nó hay hỏi đám bạn nhờ vả giúp đỡ giới thiệu cho cô này cô nọ mà các bạn biết cho nó vì nó đang " cô đơn " . Không ít mấy bạn mình mắc lỡm với nó và sau này còn bị mấy cô mắng te tua vì bị nó : Tà lưa .
Những câu chuyện về tay L. này thì mình nhớ mãi không quên . Có một lần tối hôm đó nó lên nhà mình rủ đi uống nước , ra P.B.C uống sen dừa ,sẵn có thêm bạn mình nó cũng mời luôn , 3 thằng ngồi uống nước tào lao chi khươn một lúc , quán bắt đầu đông đông dần , bỗng nó đứng lên lại gần cô chủ quán tay cầm một xấp tiền đang đứng gần đó :
- Em ! cho anh xin lại tiền thừa .
Cô chủ quán hơi ngỡ ngàng bối rối :
- Ồ ! Anh đưa em tiền rồi à , mà anh đưa em bao nhiêu nhỉ ?
- Anh đưa em tờ 10 đồng đỏ lúc nãy đấy , vừa nói nó vừa rút trên áo ngực ra 1 xấp tờ 10 đồng . Anh không có tiền lẻ mà .
Cô chủ quán phân vân nghĩ mình không nhớ ,và nhìn thấy anh ta cũng sáng sủa , chả lẽ . Quán đang đông khách nên cũng chẳng thể bình tâm mà nhớ được nên tính tiền cho nó . Tiền nước hết 4 đồng rưỡi , trả lại 5 đồng rưỡi cho nó .
Mình và tay bạn đi cùng mặt cứ tái đi , mắt thì trợn lên vì quá bất ngờ và ngạc nhiên . Mẹ kiếp ! Rủ mình đi uống nước kiểu này thì có ngày cả bọn ăn ghế vào đầu ấy chớ .
Cái tính thằng này nó bẩn bựa lắm , sau này anh em bạn bè đều xa lánh nó , nhưng nó cứ nhăn nhở bám theo ,ngày thứ bảy chủ nhật biết mấy anh em bạn bè hay tụ tập cà phê , bia bọt , nó tìm bằng được ở những quán quen rồi sà vào góp chuyện , hòng gỡ gạc chứ chả bao giờ nó xì tiền ra đâu .
Bẵng đi một thời gian , hôm mình ở SG ra gặp nó trên tầu , nó ngồi cùng khoang với một bà là vợ 1 sĩ quan VNCH đang cải tạo ở miền bắc (bà này quen bà mẹ vợ mình ) thế mà chả biết nó nói chuyện như thế nào mà
bà đó đi theo nó như hình với bóng ,xuống tầu nó còn nháy mắt ra vẻ thích thú lắm . Mịa cha thằng này , hết võ rồi giờ lái máy bay bà già .Chắc chắn bà ta chì chài là đi toi hết .
Rồi thời gian sau mình lấy vợ lại gặp nó ngồi chồm hỗm ngay cửa nhà vợ , tán tỉnh bà chị họ của vợ đang bán hàng ăn ở cửa nhà . Nó giật mình chào hỏi :
-Lâu lắm mới gặp , khỏe không ? sao lại vào đây ?
- Tao vẫn khỏe , đây là nhà bà xã , ủa mày quen chị ấy à ? Chị ấy là chị họ của bà xã .
- Ừ , tao mới quen , đang hỏi thăm tình hình gia đình . À này H. tao xin mày đừng có nói gì về tao trước kia với chị vợ mày nhé . Hôm nào đi uống bia , vụ này tao còn nhờ vả mày nhiều .
Khổ thân người chị họ bà xã ,người thì tầm tầm thôi nhưng thuộc diện ...hơi bị ế . Ngoài 30 rồi mà chưa có ai ngó đến mà cũng chịu khó lắm , làm ra tiền tích cóp cũng vào loại khá chứ .
Nghe thằng bạn rủ đi uống bia , mình xin vái nó cả nón ,nó mà bỏ tiền ra đãi mình ,mình chết liền . Thôi thì mặc xác nó , nó mà quen được chị ấy thì như vớ phải cóc vàng .
Thế nhưng sau này như thế nào mình không còn gặp nó nữa , hỏi thăm các bạn ngoài đó thì nó cũng tàn tạ nhiều , có lẽ nó hết chỗ dụng võ rồi chăng .
Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011
SỐ ĐÀO HOA .
| Hình minh họa của Blogge.H |
Là một thanh niên lớn lên , sống và học tập tại HN thì tránh làm sao được những chuyện đó , bản thân mình tầm vóc , mặt mũi cũng không đến nỗi nào , nhưng chủ yếu thì mình sinh ra đúng giờ ấy , ngày ấy, tháng ấy và cái năm ấy nên cái số mình phải vậy thôi , phải chấp nhận thôi chứ chả sung sướng gì đâu .
Nhớ lại bạn ông anh mình đến nhà chơi , hôm đó chủ nhật thấy bạn gái mình mang bó hoa tươi đến cắm vào lọ , nhằm trang hoàng cho phòng khách nhà mình thêm đẹp ,thì anh trợn tròn con mắt lên nói :
- Ui chao ! Cả đời anh không dám mơ có người yêu mang hoa đến nhà tặng , em thật là ...
Mình thì thấy chuyện đó bình thường mà , có gì đâu . Rồi có lần quen một cô , cô ta cứ đến nhà rủ đi chơi , xem phim , mẹ mình phải sốt ruột kêu lên :
- Đời thủa nhà ai lại có chuyện trâu đi tìm cọc bao giờ ? !!!
Mà trong đám bạn bè chơi với mình , có đứa lấy vợ sớm , mình đi phù rể , vợ bạn có mấy cô phù dâu , chỉ có qua lại vài cái nhìn mà mấy cô phù dâu biết ngay địa chỉ nhà mình , rồi ....tự dưng đến...chơi ???.
Có một lần đám cưới thằng bạn , nó nhờ chở 1 em về nhà , ui trời quên không hỏi là nhà ở đâu thế là hăm hở vác xe ra chở , đạp mướt mồ hôi em mới thỏ thẻ nhà em trong làng Xuân la . Khổ thân tôi , nếu biết trước xa thế này thì ...nhưng được cái em cũng hơi bị dễ tính nên cũng bõ cái công chở về .
Dư mà dù sao mình hay bị ... dụ thật , mấy cô mình quen đó cũng phải mê mình ở điểm nào chứ , các bạn mình thì bảo : mày có lợi thế nhà mặt tiền , to đẹp , gia đình cơ bản là lợi thế rất tốt để các em yêu . Thế nhưng mình không tin vào chuyện đó ,mà chủ yếu là tại cái số mình nó PHẢI NHƯ VẬY . he he he
Ngẫm lại sự đời khi nhớ về Hanoi .
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)



