Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

15 năm trước .

Cái ngày mà mình không thể quên khi chỉ có chiếc ba lô quần áo bay vào Sài gòn lập nghiệp mà 2 bàn tay trắng . Hận lắm chứ khi mà cuộc đời cứ ngoảnh mặt với mình . Cầm trên tay cái vé máy bay , bạn bè luyên tiếc , anh em họ hàng ái ngại nhưng mình quyết trí ra đi , xa cái thành phố thân thương để tìm nơi an lành của cái tuổi ngoài ...40 này .
Để rồi cuộc đời sang trang , những khó khăn cũng vượt qua , nhờ trời sức khỏe cũng ổn định không còn ốm đau bệnh tật nữa . Phải chăng cũng nhờ hồng phúc của Mẹ ngày đêm cầu xin Trời Phật phù hộ độ trì cho đứa con út đầy đau khổ của bà vượt qua mọi khó khăn để tới được bến bờ hạnh phúc .
 Thế mà giờ đã 15 năm rồi , ở cái tuổi mình bây giờ không còn được phép bon chen với đời nữa , con cái cũng lớn và trưởng thành . Phút giây hạnh phúc khi nhìn con cháu lớn và khỏe mạnh là mừng lắm rồi .Không còn những đêm dằn vặt nghĩ suy , không còn những toan tính mưu mô làm giầu , không còn những nếp nhăn khi gia đình gặp khó khăn , không còn những bế tắc trong cuộc sống . Đời là vậy , có ai nắm được bàn tay suốt đâu . Cuộc đời là vậy , nó đôi lúc cũng phải gợn sóng chứ không phải lúc nào cũng phẳng lặng như gương .
Mình chỉ mong rằng khi đã đứng ở bên sườn dốc cuộc sống được thanh thản trở về với cát bụi khi các con đã thành đạt hạnh phúc ấm no là mãn nguyện lắm lắm .

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

Người Mĩ - họ lúc nào cũng cười .

 Có lẽ lâu lắm rồi , từ cái hồi mà chiến tranh phá hoại miền Bắc Việt nam đang đang xảy ra rất ác liệt , Mình đã thấy nụ cười người Mĩ ở ngay tại giữa thủ đô Hà nội , họ vẫn cười dù ở bất cứ hoàn cảnh nào .
 Đó là vào khoảng những năm 1966 - 1967 gì đó . Lúc này Thủ đô Hanoi đang bị máy bay ném bom bắn phá ác liệt , hầu hết người dân phải đi sơ tán ra khỏi Hanoi , trường học công sở , nhà dân đóng cửa vì những khu trọng điểm trên các địa bàn Hanoi đều bị ném bom bắn phá . Nhà mình ở gần nhà máy điện Yên phụ nên là mục tiêu trọng tâm của máy bay Mĩ . Năm đó 2 quả bom  ném xuống , nhà máy thì không trúng mà trúng ngay phố mình . Thế là căn nhà ngang để đồ và chỗ thờ cúng bị sức ép bom làm tốc mái và gần như đổ sụp xuống , may căn nhà bê tông cốt thép không sao chỉ bị vỡ hết cửa kính . Lòng căm giận trào dâng cho cái bọn phi công mắt gà mờ , làm người dân vô tội phải hứng chịu mất mát tài sản .
  Mùa hè năm đó , mình nghỉ hè và được về Hanoi chơi ,  lang thang ở phố tìm xem có thằng đồng trang lứa nào về Hanoi  không , phố xá vắng hoe , một mầu đen sì nhà nhà được sơn đen hết , lúc báo động bộ đội hóa học còn phun hỏa mù phủ rộng khắp khu vực nhà máy điện Yên phụ nhằm ngụy trang cho nhà máy . Tình cờ thấy một anh lính Choang ( công an nhân dân vũ trang ) đang dẫn một người tù ngoại quốc , người ngoại quốc này là tù binh phi công Mĩ bị ta bắt . Họ hàng ngày phải cầm chổi quét dọn vệ sinh đường phố gần nơi giam giữ . Thời đó tù binh phi công bị giam ngay tại cạnh nhà máy Yên phụ , để cho người Mĩ biết là nếu ném bom xuống nhà máy thì sẽ giết luôn phi công của họ . Thấy viên phi công cặm cụi quét dọn phố xá rất cần mẫn , mình tiến lại gần , tay lăm lăm nửa viên gạch mồm hét :
  - Hơ-lê-manh ( cái tiếng Pháp mà trẻ con hay chơi đánh trận giả hồi bé )
Viên phi công ngước mắt lên nhìn và thấy mình tay cầm nửa viên gạch đang dứ dứ chực ném . Thấy vậy , viên phi công nhoẻn miệng cười cười, tay xua xua , miệng nói những câu mình hiểu chết liền . Anh lính vội dang hai tay ra, như muốn che chắn cho viên phi công hấp tấp nói :
   - Âý , ấy đừng , không nên .
Mình nhìn khuôn mặt viên phi công , mồ hôi mồ kê nhễ nại , chắc là từ sáng đến giờ phải quét mấy dãy phố nên  mệt lắm , nhưng thấy họ vẫn nở nụ cười thân thiện dù biết công việc lao động ở đây không phải cái việc họ muốn làm , mình dịu xuống và nói với anh lính :
  - Nhà em đây , nó bị ném bom làm hư hại quá , em bực thôi .
 Anh lính cũng ôn tồn :
  - Có đủ tuổi đi bộ đội không , cầm súng ra chiến trường trả thù chưa muộn .
  - Em mới gần 14 tuổi , lớn em sẽ đi bộ đội .
Rồi mình bước đi , thỉnh thoảng ngoái cổ nhìn lại vẫn thấy anh lính nói gì với viên phi công và viên phi công vẫn nhoẻn cười như không có chuyện gì xảy ra .
Sau này , chả biết sao khi đi khám nghĩa vụ quân sự mình chả thấy gọi vào bộ đội gì cả , họ chê thành phần gia đình mình hay sao ấy . Thôi kệ , cứ học và đi làm , và ...chơi .
Sau bao năm , bây giờ người Mĩ vẫn hiển diện đàng hoàng trên đất Việt này , vẫn cười cười như năm nào, họ còn thân thiện dang tay đón biết bao người Việt sang Mĩ học tập và làm việc , họ vẫn cứ thế như không có chuyện gì xảy ra cả .

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Cứ phải Hán -Việt ư ???

Nhà thơ Xuân Diệu đã viết cảm xúc của mình gắn bó với cái tên đường từ xa xưa đã mang lại cái dấu ấn khó phai của người Hanoi :
Nhà tôi 24 Cột cờ .
Ai yêu thì ghé , hững hờ thì qua  !
Thế đấy , kể cả sau ngày giải phóng thủ đô , phố cột cờ đổi thành đường Điên biên thì nhiều người dân cũ vẫn cứ gọi là phố cột cờ bởi vì nó đã ăn sâu vào tâm khảm người Hanoi cổ rồi .
  Thế mà bây giờ lại mang theo tiếng Hán -Việt , dù biết rằng cũng chả sai gì , nhưng cái gì nó nghe quen quen mà dản dị thì việc gì phải gọi cho đúng từ Hán chứ ngay một số từ Hán nhiều người còn nhầm lẫn lắm , nhất là lứa tuổi trẻ bây giờ .
Xin hãy trả lại tên xưa nghe mà thân thương hơn nhiều .

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2011

Vùng sâu vùng xa về Hanoi .

Cứ mỗi lần ra Hà nội chơi , bạn bè đều nói : Thằng này ở vùng sâu vùng xa đến chơi , nó được ưu tiên ...chỉ ngồi nhậu thôi không cho nó trả tiền . Ôi cái tiếng vùng sâu vùng xa nghe nó hẻo lánh quá , nó nghèo quá , nó lạc hậu lắm . Thật tội nghiệp cái thân tôi , anh em chơi với nhau bao năm trời thì gặp nhau là quí , chứ suy tính tiền nong gì .Có lần mình tủi thân dành trả bị thằng bạn học từ 1968 nó nói : Cái này là phải xét lại nhá , ở Hanoi bi giờ không có cái vụ tranh dành làm chủ ...chi đâu ,ngồi im cho tao nhờ . Hết biết .

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

Trung thu nhớ mẹ .

Mùa trung thu đến ta lại hồi tưởng những ngày thơ ấu của một thời mà các món đồ chơi bày ở phố Hàng mã làm ta thèm thuồng đứng nhìn , xem và... nuốt nước miếng . Phải , đúng như vậy vì hồi đó Mẹ vẫn còn ngheo , khó khăn nuôi nấng 3 anh em ăn học .
Có lẽ cái năm đó cũng cách đây phải 50 năm rồi , mẹ mua cho 2 anh em trai một món đồ chơi thuộc vào hàng ...xa xỉ nhất phố hồi đó : Chiếc tầu thủy . Chiếc tầu thủy này bơi được nó được làm bằng sắt tây mỏng của các loại vỏ hộp tận dụng do các người thợ thủ công cắt hàn tạo nên .Mấy đồng tiền hồi đó giá trị lắm khi mà giao dịch mua bán vẫn chỉ là hào , xu thôi . Qủa thực mẹ rất thương con nên cũng bỏ ra để 2 con có món đồ chơi vui trung thu . Mình lúc đó chỉ biết theo anh trai xem anh bày cách để chiếc tầu thủy chạy được trong cái chậu nước to đùng mà thôi . Từ cái hộp đựng dầu hỏa được đốt cháy nó làm cho nước trong cái ngăn chứa nước sôi lên và hơi nước bốc ra theo đường ống chạy chìm nửa dưới chiếc tầu tạo nên lực đẩy , thế là chiếc tầu thủy cứ xình xịc đi . Mình thích quá , Ôi mẹ quả là tuyệt vời . Món đồ chơi được 2 anh em quí lắm ,chỉ có buổi tối mới đem ra ngoài hè cho chạy thôi .
 Những năm đó trời cũng hay mưa , mà mỗi lần mưa là cái phố mình lại ngập nước . Hôm đó sau khi mưa một trận lớn , phố xá ngập trên cả đầu gối , mình đem tầu thủy ra và cho chạy trên phố . Còn gì vui hơn là tầu chạy trên mặt nước rộng rãi , nó cứ xình xịc lao đi , mải miết vui với món đồ thì bỗng mẹ gọi và cấm không cho chơi ở dưới nước ngập nữa .Còn bắt phải rửa chân lại .Thì ra nước mưa ngập đường phố đó chả sạch sẽ gì , bao nhiêu chất thải cống rãnh , rác rưởi , cả những bẩn thỉu từ trong các nhà theo nước mưa chảy ra , nên mẹ cấm không được chơi đùa trong lúc nước mưa ngập như thế .
  Thấm thoát thế mà đã hơn 50 năm rồi , Hanoi bây giờ rộng rãi , đông đúc hơn . Nhưng mưa thì vẫn còn ngập , mà ngập thì nhiều chỗ hơn trước . Không biết trẻ con bây giờ có còn chơi cái loại tầu thủy đó không ? có còn chơi đùa dưới làn nước bẩn ngập không , chắc vẫn thế , những cái gì nó đã là đồ chơi truyền thống thì nó phải tồn tại mãi mãi chứ .

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Đào hoa không bằng Đào mỏ .

Nhắc đến thằng này cũng là bạn , nhưng thuộc dạng không thân thiết lắm , nó vào hàng ...cao thủ trong cái chuyện : Tiền hơn Tình . Nó tên là L . nhà ở Bạch mai . Cũng do mấy thằng bạn giới thiệu qua những lần đi uông cà phê thôi .Cái ấn tượng ở đây là : Hào hoa phong nhã , đi xe đẹp ( hồi đó có xe đạp Pơ- giô ) , áo sơ -mi trắng muốt , túi áo lúc nào cũng có một xấp tiền 10 đồng đỏ in hiện qua lớp vải túi .quần simily là phẳng , ly quần sắc như dao cạo . Đầu tóc chải Bizangtin láng coong .
  Thế nhưng tay L. này thì.... thôi rồi , hắn suốt ngày lượn lờ tìm đối tượng gái tầm tầm thôi ,không cần đẹp nhưng phải có tiền buôn bán ở chợ, hoặc làm ở nghành ăn uống , thương nghiệp  thì lân la làm quen , gạ gẫm những lời tán tỉnh cưa bằng được thì thôi, nhằm cốc các nàng nhẹ dạ tin vào những lời đường mật đó . Phải công nhận nó cũng vào hàng cao thủ giỏi tán gái . Qua các câu chuyện bên ly cà phê nó hay hỏi đám bạn nhờ vả giúp đỡ giới thiệu cho cô này cô nọ mà các bạn biết cho nó vì nó đang " cô đơn " . Không ít mấy bạn mình mắc lỡm với nó và sau này còn bị mấy cô mắng te tua vì bị nó : Tà lưa .
  Những câu chuyện về tay L. này thì mình nhớ mãi không quên . Có một lần tối hôm đó nó lên nhà mình rủ đi uống nước , ra P.B.C uống sen dừa ,sẵn có thêm bạn mình nó cũng mời luôn , 3 thằng ngồi uống nước tào lao chi khươn một lúc , quán bắt đầu đông đông dần , bỗng nó đứng lên lại gần cô chủ quán tay cầm một xấp tiền đang đứng gần đó :
- Em ! cho anh xin lại tiền thừa .
Cô chủ quán hơi ngỡ ngàng bối rối :
- Ồ ! Anh đưa em tiền rồi à , mà anh đưa em bao nhiêu nhỉ ?
- Anh đưa em tờ 10 đồng đỏ lúc nãy đấy , vừa nói nó vừa rút trên áo ngực ra 1 xấp tờ 10 đồng . Anh không có tiền lẻ mà .
Cô chủ quán phân vân nghĩ mình không nhớ ,và nhìn thấy anh ta cũng sáng sủa , chả lẽ . Quán đang đông khách nên cũng chẳng thể bình tâm mà nhớ được nên tính tiền cho nó . Tiền nước hết 4 đồng rưỡi , trả lại 5 đồng rưỡi cho nó .
Mình và tay bạn đi cùng mặt cứ tái đi , mắt thì trợn lên vì quá bất ngờ và ngạc nhiên . Mẹ kiếp ! Rủ mình đi uống nước kiểu này thì có ngày cả bọn ăn ghế vào đầu ấy chớ .
Cái tính thằng này nó bẩn bựa lắm , sau này anh em bạn bè đều xa lánh nó , nhưng nó cứ nhăn nhở bám theo ,ngày thứ bảy chủ nhật biết mấy anh em bạn bè hay tụ tập cà phê , bia bọt , nó tìm bằng được ở những quán quen rồi sà vào góp chuyện , hòng gỡ gạc chứ chả bao giờ nó xì tiền ra đâu .
  Bẵng đi một thời gian , hôm mình ở SG ra gặp nó trên tầu , nó ngồi cùng khoang với một bà là vợ 1 sĩ quan VNCH đang cải tạo ở miền bắc (bà này quen bà mẹ vợ mình ) thế mà chả biết nó nói chuyện như thế nào mà
bà đó đi theo nó như hình với bóng ,xuống tầu nó còn nháy mắt ra vẻ thích thú lắm . Mịa cha thằng này , hết võ rồi giờ lái máy bay bà già .Chắc chắn bà ta chì chài là đi toi hết .
 Rồi thời gian sau mình lấy vợ lại gặp nó ngồi chồm hỗm ngay cửa nhà vợ , tán tỉnh bà chị họ của vợ đang bán hàng ăn ở cửa nhà . Nó giật mình chào hỏi :
-Lâu lắm mới gặp , khỏe không ? sao lại vào đây ?
- Tao vẫn khỏe , đây là nhà bà xã , ủa mày quen chị ấy à ? Chị ấy là chị họ của bà xã .
- Ừ , tao mới quen , đang hỏi thăm tình hình gia đình . À này H. tao xin mày đừng có nói gì về tao trước kia với chị vợ mày nhé . Hôm nào đi uống bia , vụ này tao còn nhờ vả mày nhiều .
Khổ thân người chị họ bà xã ,người thì tầm tầm thôi nhưng thuộc diện ...hơi bị ế . Ngoài 30 rồi mà chưa có ai ngó đến mà cũng chịu khó lắm , làm ra tiền tích cóp cũng vào loại khá chứ .
Nghe thằng bạn rủ đi uống bia , mình xin vái nó cả nón ,nó mà bỏ tiền ra đãi mình ,mình chết liền . Thôi thì mặc xác nó , nó mà quen được chị ấy thì như vớ phải cóc vàng .
Thế nhưng sau này như thế nào mình không còn gặp nó nữa , hỏi thăm các bạn ngoài đó thì nó cũng tàn tạ nhiều , có lẽ nó hết chỗ dụng võ rồi chăng .


Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

SỐ ĐÀO HOA .

Hình minh họa của Blogge.H
 Sinh ra và lớn lên tại cái đất Hà thành cổ kính , mình bị cái đám bạn bè gán ghép cho mọi cái tên đệm đủ thứ . Mà những tên ghép đó chả đẹp đẽ tí nào sất . Nào là H. bạc ( bạc bẽo) nào là Ma văn Chài ( mồi chài ), nào là H . Sát ( sát gái ) ...thôi thì cái tuổi thanh niên thì chuyện yêu đương nó là chuyện....bình thường ở huyên .
  Là một thanh niên lớn lên , sống và học tập tại HN thì tránh làm sao được những chuyện đó , bản thân mình tầm vóc , mặt mũi cũng không đến nỗi nào , nhưng chủ yếu thì mình sinh ra đúng giờ ấy , ngày ấy, tháng ấy và cái năm ấy nên cái số mình phải vậy thôi , phải chấp nhận thôi chứ chả sung sướng gì đâu .
 Nhớ lại bạn ông anh mình đến nhà chơi , hôm đó chủ nhật thấy bạn gái mình mang bó hoa tươi đến cắm vào lọ , nhằm trang hoàng cho phòng khách nhà mình thêm đẹp ,thì anh trợn tròn con mắt lên nói :
  - Ui chao ! Cả đời anh không dám mơ có người yêu mang hoa đến nhà tặng , em thật là ...
  Mình thì thấy chuyện đó bình thường mà , có gì đâu . Rồi có lần quen một cô , cô ta cứ đến nhà rủ đi chơi , xem phim , mẹ mình phải sốt ruột kêu lên :
  - Đời thủa nhà ai lại có chuyện trâu đi tìm cọc bao giờ ? !!!
  Mà trong đám bạn bè chơi với mình , có đứa lấy vợ sớm , mình đi phù rể , vợ bạn có mấy cô phù dâu , chỉ có qua lại vài cái nhìn mà mấy cô phù dâu biết ngay địa chỉ nhà mình , rồi ....tự dưng đến...chơi ???.
Có một lần đám cưới thằng bạn , nó nhờ chở 1 em về nhà , ui trời quên không hỏi là nhà ở đâu thế là hăm hở vác xe ra chở , đạp mướt mồ hôi em mới thỏ thẻ nhà em trong làng Xuân la . Khổ thân tôi , nếu biết trước xa thế này thì ...nhưng được cái em cũng hơi bị dễ tính nên cũng bõ cái công chở về .
Dư mà dù sao mình hay bị ... dụ thật , mấy cô mình quen đó cũng phải mê mình ở điểm nào chứ , các bạn mình thì bảo : mày có lợi thế nhà mặt tiền , to đẹp , gia đình cơ bản là lợi thế rất tốt để các em yêu . Thế nhưng mình không tin vào chuyện đó ,mà chủ yếu là tại cái số mình nó PHẢI NHƯ VẬY . he he he
Ngẫm lại sự đời khi nhớ về Hanoi .

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

CHÍNH " Hai càng "

 Hai càng ở đây không phải càng cua , càng châu chấu , càng bọ ngựa mà là càng xe bò đó . Ôi một thời của những năm đói kém làm cật lực của thằng bạn mà giờ đây nó đã nằm vĩnh viễn dưới mồ rồi . Chắc " thay áo" cũng được 2 năm rồi cũng nên . Cơ ngơi hoành tráng , của cải vật chất , vợ con trưởng thành thành đạt có được hưởng gì đâu , khi mới có 53 tuổi đã ra đi vì chứng bệnh lao lực vướng phải khi mới gọi là " mới già "
  Hồi đó mấy thằng chơi với nhau , thì Chính là thằng bạn thuộc vào hàng " giầu có " nhất . Nó bản chất là lao động kiếm tiền thật lực , tích lũy để có quần áo bảnh nhất , xe đạp Pơ-giô mới coong , thuốc lá thơm ... Nói chung nó lúc nào cũng phải chi tiêu hơn bạn thì thôi , mình cũng phải ngưỡng mộ vì nó .Mà nó thì kinh qua nhiều ngành nghề , chăm chỉ nuôi vợ con hiếm có người chồng nào thương vợ con như nó sất .
Đầu tiên , hồi nhà máy điện Yên phụ còn hoạt động , nó tậu cái xe bò kéo để chuyên chở xỉ than nhà máy đi đổ . Ngày mấy chuyến vừa xúc lên đổ xuống từ nhà máy tới bãi thải ở dưới tận Lương yên nó cũng kiếm được kha khá . Ngoài công chuyên chở ra thì những xỉ than còn bớt lại trên xe nó cũng có một khoản nữa nên hồi đó mà ngày kiếm gần 20 đồng là  oách lắm . Thế rồi nhà máy điện Yên phụ đóng cửa , nó lại chuyển qua chuyên chở vật liệu xây dựng , cát dưới sông Hồng thì vô tư khai thác nên nó cũng thoải mái . Sau nó hợp đồng thuê đất mở lò đốt gạch , lúc này vì thành phố cấm xe súc vật kéo nó đã có mấy cái xe Công nông rồi . Dần dần đất thuê cạn kiệt , vì đào sâu quá ,nó lại tậu thêm hai xe ben chuyên chở đất đá thuê ,lúc này hai đứa con trai đã lớn nên chúng giúp bố lái xe , nó chỉ còn ở nhà điều hành .
  Lúc này nó cũng thấy sức khỏe của mình sa xút ,nó cũng không ngờ khi mà nhà cửa xây đàng hoàng , con cái trưởng thành , tận hưởng thú vui an nhàn tuổi già chẳng được là bao nên khi ngả bệnh , nó luôn luôn nhắc tới những lúc hàn vi có bạn có bè , anh em .Năm 2003 biết tin mình đưa mẹ già về nơi an nghỉ cuối cùng ở quê nhà , sau này nó biết tin gọi đt trách móc sao không cho nó biết . Năm 2007 mình có việc ra Hanoi , nó đt nhắn mình đến chơi , chỉ vì bận bịu nhà nội , ngoại mình không tới thăm nó được . Ôi thế mà sang năm nó lại ra đi vĩnh viễn . Chính ơi ! Tha lỗi cho tao nhé ! tao thật không ngờ đâu lại như thế này , nhớ những lúc anh em mình ngồi uống cà phê ở quán gió trong công viên Thống nhất , bọn mình tranh luận biết bao nhiêu đề tài , từ xã hội , cách sống , đến các cuốn truyện vừa đọc , mà Chính hay đọc sách thật , nó có cả tủ sách ấy chứ . Tranh luận thì phải công nhận phần thắng luôn luôn thuộc về Chính . Ôi biết bao kỉ niệm thời đó , cứ mỗi chủ nhật anh em lại gặp nhau vui vẻ , bây giờ mỗi đứa mỗi nơi , đứa còn đứa mất , thôi hẹn gặp nhau ở nơi CÁT BỤI vậy .
Một tối nhớ tới bạn bè xưa . Hu hu hu .


Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

Hiệp sĩ Đầu bò .

Những năm chinh chiến kiếm tiền ở Hanoi thì những thành phần nào mình cũng phải có mối thâm giao . Đó là những Hiệp sĩ lừng lẫy một thời trên ...bàn nhậu . Những người được phong tặng danh hiệu Hiệp sĩ đều phải chứng tỏ mình phải hơn hẳn người khác trình độ cũng như những chiến tích ...nhậu của mình .
Hồi đó băng của mình hay bù khú chén chú chén anh lắm ,dưới thời ông già Mafia Guy -Thít ( HLV bóng đá  những con quỉ đỏ tuyển Bỉ ) thì kiếm được bao nhiêu tiền ngoài lương ra thì phải " công quả " hết , chứ cấm có Campuchia . Thế là cứ làm việc xong là tiệc lớn tiệc nhỏ theo kiểu " tuổi nhỏ làm việc nhỏ , tùy theo sức của mình " mà hành hiệp . Các quan lớn ở cơ quan cũng hay góp gió lắm , bọn này toàn thuốc cho phải xì ra mới cho nhậu .Được cái là cũng vui vui nên hồ hởi phấn khởi xuỳa mồi ra góp bão .Trong lúc nhậu thì chả có phân biệt quan quân gì hết , nhậu phải thế mới vui chứ .
  Thế rồi rượu vào lời ra , nào là chuyện cơ quan , chuyện gia đình , chuyện đông chuyện tây , trời đất , cổ kim và câu chuyện tiếu lâm là TỬU SẮC . Ai thì cũng hiểu là có TỬU vào thì phải có ...SẮC , mấy ông con thì nhao nhao đòi Bố già Guy -Thít cho tăng hai , nhưng mình thì gạt phắt đi cho là chuyện đó chả có chó gì mà ầm ĩ cả , ngày xưa các cụ nói TỬU SẮC chỉ là rượu vào thì sau đến ăn CƠM thôi , sắc là cơm cho nó no bụng là được rồi . Âý thế mà tay trưởng phòng cung tiêu tin sái cổ , nó nói thôi : thôi hôm nay uống thế đủ rồi , gọi cơm ra cho bụng nó khỏi cồn cào . Hi hi , cái thằng này nó có bao giờ đọc chuyện tiếu lâm đâu mà hiểu , nên từ đó trở đi ai cũng gọi nó là Hiệp sĩ Đầu bò .

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2011

Bạn hữu .

 Hôm qua thằng bạn thân gọi điện vào rủ ra Đà nẵng chơi , mình áy náy từ chối vì vợ ( vợ hai ) chồng con cái nó đi du lịch xả xui mấy ngày . Thôi cứ để nó hâm nóng cái mối tình già này thêm được năm nào biết năm ấy . Mà cũng để nó đỡ tốn kém chứ mình ra ngoài đó chơi thì nó không bao giờ để mình chi một cắc nào hết , tính nó là vậy . Chơi với anh em không bao giờ tính toán thua thiệt .
  Trong mấy anh em bạn bè thân thiết ngoài Hanoi thì nó cũng là thành viên trong Hiệp hội chế tạo máy khâu TQ ( con bướm ) . Ngày trước dân Hà thành nhà nào có máy khâu nhập từ Trung quốc về là oách lắm , máy khâu hồi đó căn cứ đời từ chất lượng thấp đến cao cấp bằng cách in con bướm vàng từ 1 đến 5, máy khâu nào mà in 5 con bướm ở trên bàn máy là máy tốt nhất , cao cấp nhất và có 5 cái ngăn kéo đựng đồ nữa . Thế là anh em cứ móc nhau là : Những đứa nào vợ đẻ toàn con gái thì phải nhập vào hội Chế tạo máy khâu . Ha ha ! mà mấy thằng bạn mình thì thằng có 1 con gái xong thì tịt cũng phải nhập vào hội nha , đa số là 2 , riêng mình thì có lẽ là hội trưởng mất vì đến thời điểm này thì chưa có ai tột đỉnh 5 con bướm cả .
Âý nói vậy cho vui thôi , chứ con gái , con trai gì cũng là con hết ,mà đến bây giờ nhìn lại thì mấy thằng bạn có con trai có được sung sướng gì đâu . Cái thế hệ chúng nó sinh ra sàn sàn từ cuối năm 70 đến gần hết thập kỉ 80 là cái thời khó khăn nhất . Sinh ra mà gia đình thiếu thốn , bố mẹ mải mê làm ăn , sự giáo dục buông lỏng thì những thằng con đó nó quậy phải biết . Ai như trong họ hàng nhà mình có mấy cháu sinh vào thời điểm đó có nên người được đâu , có đứa nó còn phá cho bố mẹ sạt nghiệp luôn .Không phải mình đổ tại cho xã hội thời bao cấp khó khăn , nhưng cái chính là lúc khi gia đình có khá lên một chút là chiều chộng con cái , cứ nghĩ đời cha mẹ khổ rồi nên để con cái cho nó sướng cái đã , thế mới chết chứ . Thế là bọn trẻ phải thể hiện mình phải là đẳng cấp này nọ , tỏ vẻ ta đây . Mấy thằng bạn có con trai bây giờ cũng đang điêu đứng vì con .
  Xét cho cũng lỗi phần lớn là cha mẹ , những sai lầm của bậc phụ huynh làm cho thế hệ con cái chúng nó phải chịu những tệ nạn mà xã hội mang đến , tiên trách kỉ hậu trách nhân , thôi thời thế - thế phải thời .
  Những năm gần đây , mấy thằng bạn già với nhau ít khi co dịp ngồi cùng bàn nhâu nhẹt , ôn lại chuyện cũ . Dĩ vãng một thời oanh liệt đã qua , bạn bè đứa còn đứa mất , mà con bạn đứa thì ở xa , đứa thì dính vào tệ nạn xã hội , đứa thì bỏ lại cha mẹ anh em ra đi . Đau xót lắm chứ , ai mà nghĩ được có những lúc như thế này . Thôi tha lỗi cho tớ , tớ không ra được Đà nẵng chơi với bạn bè và các cháu được , hẹn dịp khác vậy .

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Sang tiết trời thu .

 Mỗi độ thu về , mùi hoa sữa lại phảng phất bay bay . Hanoi có nét độc đáo từ cái mùi hoa sữa này , nó làm ta gợi nhớ biết bao kỉ niệm thời thơ ấu , lớn lên , trưởng thành , và chuẩn bị về với cát bụi .
Gần 20 năm  không còn ngửi thấy mùi hoa sữa , nhưng cái mùi khó quên của mùa thu đến , nó lại dâng lên nỗi niềm người Hanoi xa xứ , mong rằng cuối đời mình còn có dịp ra Hanoi đúng vào mùa thu mát mẻ để được đi trong đêm dưới những phố cổ có những cây hoa sữa đó .
Ôi ! những đêm trường đạp xe chơi solo một mình vào những thập niên 70 của thế kỉ trước , mình hay lang thang khắp phố để tận hưởng những giây phút lâng lâng của màn đêm tĩnh mịch . Mồm thì huýt sáo những bản nhạc trong phim người da đỏ " Anh em chung một dòng máu " bản "besamemutso " " Mặt trời của tôi " ...mà đến bây giờ mình vẫn nhớ và nghe lại .Thời đó nhà có cái đài radio quay đĩa Rigonda của Liên xô cũng là xa xỉ lắm rồi , đĩa thì phải mượn và trao đổi với những bạn đi nước ngoài về mới có , trong đêm khuya tĩnh mịch mà nghe những bản nhạc ghi-ta thì càng thấy tâm hồn sảng khoái . Thế đấy Hanoi nó vẫn cứ in sâu in đậm vào tâm khảm mình không dứt , phải chăng những kỉ niệm vụn vặt lúc nhớ , lúc hiện ngày càng hiện ra . Đó là nơi có bạn bè đứa còn đứa mất , nó cứ day dứt mãi khi cuộc sống phải bon chen , số phận nghiệt ngã phải bỏ nơi chôn rau cắt rốn mà gạt nước mắt ra đi , phải để lại sau lưng những niềm hối tiếc , thương tiếc những người thân kể cả những giọt máu của mình .
  " Cuộc đời là giấc chiêm bao...đôi khi vẫn không như lòng muốn "  Đó là số phận cuộc đời , mình có cưỡng lại cũng không được .
Một sáng thức dậy lòng cảm thấy trống trải .

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Rượu có làm ta quên lãng không ?

Khi cái tuổi của ta ngấp nghé đầu sáu rồi , thì những kí ức xa xưa chỉ chợt đến chợt đi , nó như những thước phim đang chiếu mà bị cúp điện ngắt quãng , chắp vá đoạn nọ xọ đoạn kia không thể hình thành một xâu chuỗi kí ức được . Phải chăng những lúc còn trai trẻ ta hay vui thú cùng bạn bè nốc quá nhiều rượu , uống cho đến say mềm không còn biết trời đất là gì đi nữa mà giờ đây đầu óc ta cứ mụ mị đi ???  Thế nhưng bạn rượu ngày trước cùng ta vui thú thì ...ngoảnh lại chả còn mấy ai . Hu hu hu , đứa thì thọ mới 45 , 49 và mới nhất đây 54 tuổi , chả biết có phải do rượu không nhưng chắc chắn là tại ....vắn số thôi .
  Hồi còn làm việc ngoài HN mấy thằng bạn mình nó nốc cứ gọi là thôi rồi . Sáng đi làm chả ăn sáng gì làm 2 chén hoa hồng đã . Trưa thì ăn bát cơm bụi cũng làm chén , nhưng từ chiều là cứ gọi là lai rai suốt , nó nói chiều uống cứ thấy ngọt lịm cứ vào tuồn tuột , mồi thì chả có gì gọi là cao sang gì chỉ vài củ lạc , miếng dưa chuột chấm muối ớt. Mà rượu thời đó quán nó pha thuốc trừ sâu cứ nhìn là trong veo , độ tăng vùn vụt uống nhức đầu bỏ mẹ mà sao mọi người cứ nốc cho lắm vào , bây giờ nghĩ lại thấy khiếp đi được . Cũng may , mình hồi đó tuy cũng nốc nhưng hay phá mồi và hay lặng lẽ ...con chuồn chuồn sớm vì tửu lượng kém , nên cũng không bị tích lại các chất béo bổ đó ở rượu .
Sau nhiều tháng năm nhậu nhẹt , trông mặt thằng nào thằng nấy cứ ...ngu ngu ấy . Da mặt bì bì , mắt thì trông như mất hồn trắng dã . Tay chân khẳng khiu ẻo lả nhưng được cái bụng bắt đầu phây phây béo . Mãi sau này khi chúng nó về với ông bà thì mới biết là triệu chứng sơ gan cổ chướng . Ôi thôi rồi , cái bệnh này thì chỉ có chờ ngày nhảy lên nóc tủ ăn chuối thôi , hết thuốc .
 Khổ thế đấy cái thời bao cấp xa xưa ,nhiều gia đình vợ chồng làm việc siêng năng cũng không đủ ăn , nhậu nhẹt cũng chỉ vì chán chường cuộc sống , mà nhậu thì có đâu cao lương mĩ vị gì cho cam nên mới ra nông nỗi
này .Hoàn cảnh mỗi người một vẻ cái chính là bọn bất lương bán rượu pha thêm nhiều chất hóa học vào rượu để tăng thêm nồng độ , trông chai rượu trong veo bắt mắt . Như thế làm khối kẻ chỉ hưởng dương được
một cái 50 thôi .
Giờ đây , cái chất cay nồng đó cũng chả có quyến rũ được mình , thích thì làm li con con , không bao giờ mình dám uống cái loại rượu mà ngoài quán bán vì bây giờ nó còn tinh vi hơn xưa nhiều .Uống nhiều chỉ có đi gặp các cụ Lê - Nin , Các Mác thôi.

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Người mang tâm trạng ?

 Hôm 17/7 vừa qua xem lại những hình ảnh Hanoi xuống đường biểu thị lòng yêu nước : Phản đối nhà cầm quyền TQ lấn chiếm biển đảo , vây bắt hãm hại ngư dân VN . Thấy tấm hình một người trung niên cầm biểu ngữ lộn ngược chữ , mình đắn đo suy nghĩ : Liệu có phải sự cẩu thả của người mang biểu ngữ đó không ?
 Hoàn toàn không ! Mình quả quyết như vậy . Cái ngày này 45 năm trước 17/7/1966 CT HCM đã viết ra lời kêu gọi chống Mĩ cứu nước . Và trong đó có câu : KHÔNG CÓ GÌ QUÍ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO .
Vậy trước hiểm họa mất đất , mất biển do bọn bành trướng TQ lấn chiếm thì Tổ quốc VN có còn được ĐỘC LẬP TỰ DO hay không , người dân có được tự do biểu tình phản đối TQ hay không ? Thế mà nhà nước lại cấm dân biểu thị lòng yêu nước của mình , bắt bớ và còn đánh đập người dân nữa cơ chứ .
 Thế cho nên người mang biểu ngữ đó cố tình lộn ngược chữ xuống để nhắc nhở mọi người rằng : VN không ai còn biết thế nào là lời Bác dặn nữa , không còn cái tự do cho mọi người đâu .